VOL 4: ĐẬP TIVI

Mọi người thường hỏi mình tại sao có những chuyện từ cả mười mấy năm trước mà vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết, miêu tả lại từng khung cảnh như vậy. Mình cũng ko rõ nữa. Có lẽ vì những ký ức đẹp thì lúc nào cũng in rõ như 1 cuốn phim trong trí nhớ của mình chăng?

Kí túc xá nơi mình sống tuy nằm giữa nước Nhật, nhưng do hợp chủng quốc, phần nhiều lại là các bạn Tây, nên văn hoá cư xử gần như ko mang màu sắc lễ nghĩa của Nhật Bản mấy mà rất Tây, cực kì Tây. Nói 1 cách ví von hơn, thì bạn có thể tưởng nó như 1 trại hè quốc tế được tổ chức ở Nhật Bản thôi vậy. Sau giờ học, bạn có thể dễ dàng bắt gặp cảnh các cặp đôi ôm ấp nhau ngay trong bếp công cộng, hoặc 5h sáng mất ngủ lọ mọ ra sân hít thở khí trời thì bắt gặp ngay cô bạn Nhật từng đụng mặt mấy lần ở trường đang lén lút đi ra từ phòng little brother của mềnh, theo sau là thằng kia đang lấm la lấm lét canh chừng để ông quản lý ktx ko bắt được.

Xem lại các bài trong series “Nhật ký viết trên tàu”

Vào lễ hội hoá trang Halloween, thay vì chỉ mặc đồ cosplay và vẽ mặt thông thường, thì sẽ có ít nhất dăm ba chú cởi hết quần áo ra, cuốn mỗi ga trải giường lên người, xong đầu đội vòng nguyệt quế như kiểu mấy vị thần trong thần thoại Hy Lạp, mỗi tội sau khi các thần uống rượu say bét be ra thì sẽ có màn nude hoặc bán nude ngay giữa sân vườn, nói chung thác loạn. Còn chuyện đi bar đến 2-3h sáng, quá giờ giới nghiêm đóng cửa điện tử của kí túc, phải luồn ra cửa sau và gọi điện cho 1 đứa bên trong mở khoá ra cho vào thì là chuyện thường ngày ở huyện. Và mình rất vinh hạnh là nhân vật hay đươc hiệu triệu ra mở cửa nhất vì hay thức đến 2h ngồi chat ở phòng sinh hoạt chung, ngay cạnh cái cửa huyền thoại này.

Mình và các chị em châu Á khác vốn quen hiền lành, nên ban đầu khá shock, nhưng sau cũng quen dần và ko lấy gì làm lạ lẫm với những màn tình 1 đêm của các bạn nữa. Thời gian thấm thoắt trôi đi, một ngày nọ, mình đang nấu ăn ở bếp thì thấy chị người HQ mở cửa phòng đi ra, măt nhăn nhó bảo :

“Cái So sao nó hỏng TV gì 2 hôm nay, đêm nào cũng xem rõ muộn xong chắc đang xem thì hỏng nên đập ầm ầm làm tao ko ngủ được gì cả”

Mình nghe thế cũng gật gù rồi bảo, ừ, cũng thấy So san bảo hỏng TV từ tuần trước, mà em tưởng mua cái mới rồi cơ mà. Đang buôn bán dở thì chị So đi học về, chị người HQ lại quay ra than thở hỏi sao mày chưa sửa được TV à? Sao tối nào cũng xem rồi đập rầm rầm thế. Bà So nghe thế mặt trố ra, bảo 2 hôm nay tao có bật TV đâu, mà vừa được nhà host cho cái mới rồi, nên có hỏng nữa đâu mà đập 😳.

Bà chị HQ nghe xong mặt đực ra như ngỗng ỉa, bảo thế 2 hôm nay cứ nghe rầm rầm là từ đâu ra nhỉ?
Mình mới nhìn vào cửa phòng bà ý, xong nhìn sang 2 phòng bên cạnh, rồi hỏi bà ấy là:

“Đúng là từ phòng chị So ko, hay từ phòng Ashley thế. Mấy hôm nay tối nào e cũng thấy thằng David nó lượn khu này đấy? 😁.”

Bà kia ngẫm 1 hồi rồi bảo, ừ đúng hình như từ phòng Ashley thật, tao nhầm hướng đấy (phòng bả kẹp giữa).

MỘT SỐ NOTE VỀ NGẮM LÁ ĐỎ Ở KYOTO

Cái xong bả lại bảo : Nhưng mà Ashley nó làm gì có TV nhỉ 😳?
Mình với bà So nghe đến đây xong cười suýt ngất, bảo sao bà ngây thơ vậy, nó ko đập TV mà nó đập cái khác =))).

Vầng, và từ sau đấy trong nhóm châu Á bọn mình, hành động kia được gọi tế nhị là ” đập TV” :)).

P/S: Ảnh hơi mờ nhoè do chụp bằng máy cùi cũng từ gần 20 năm trước nhưng cũng là tấm hiếm hoi mà 1/2 thành viên ở I-House tự dưng lại đứng chụp với nhau ở đại sảnh nên mình vẫn giữ làm ảnh đại diện cho bài này. Trong hình có đầy đủ cả các nhân vật xuất hiện trong bài, chị So, chị Hàn Quốc, bạn Ashley và bạn David :)). Và dĩ nhiên, cả mình.